(Tư vấn Khai Tâm) Sau hơn 5 năm chung sống, mọi màu hồng tan biến và sự lãng mạn trong tình yêu cũng không còn như xưa. Đúng lúc ấy, tôi đã chao đảo bởi tình cảm với một người ít tuổi hơn tôi, chưa có gia đình và thậm chí chưa từng yêu ai. Tôi lao vào cuộc tình bí mật này như con thiêu thân, sẵn sàng đến với anh ta bất cứ lúc nào. Rồi tôi có thai.
Tôi thấy chạnh lòng nhớ lại quãng thời gian hoang mang và đau khổ trước đây của mình. Cuộc đời này có quá nhiều hoàn cảnh giống nhau. Tôi nghĩ rằng với tâm sự của các bạn chẳng có lời khuyên nào hoàn toàn trọn vẹn để làm theo mà chỉ có thời gian và một phần là số phận của mỗi người mới có câu trả lời cuối cùng. Tuy nhiên, qua câu chuyện về quãng đời của tôi, tôi mong muốn được chia sẻ với tất cả những ai đang có cùng tâm trạng như tôi một thời…Đó là quãng thời gian tôi khủng hoảng về tình cảm vợ chồng sau hơn 5 năm chung sống. Mọi màu hồng tan biến và sự lãng mạn trong tình yêu cũng không còn như xưa. Điều ấy ai có gia đình cũng đều sẽ có lúc cảm thấy. Nhưng đúng lúc ấy, tôi đã để tình cảm của mình thay đổi, chao đảo bởi tình cảm với một người ít tuổi hơn tôi và chưa có gia đình, thậm chí chưa từng yêu ai. Chúng tôi đến với nhau, mới đầu là sự cảm mến, cảm phục lẫn nhau rồi đam mê và bị cuốn hút vào nhau. Tình cảm của chúng tôi nhen nhóm và càng ngày càng lớn dần lên trong nhớ nhung và mong muốn gần gũi nhau.
Với tôi, anh ta lúc đó nhìn về tổng thể chẳng có gì hơn chồng tôi cả. Nhưng ngược lại anh ta hấp dẫn tôi ở nhiều lĩnh vực, tính cách và sự chinh phục nửa vời trẻ con. Song lúc ấy, trên tất cả tôi như một cánh đồng hạn gặp mưa rào, tôi thấy ở anh ta những gì mà tâm hồn lãng mạn của tôi cần và mong có ở người chồng của mình. Khi mới bắt đầu cuộc tình này, anh ta là người biết quan tâm, lắng nghe tôi, dịu dàng và chia sẻ với tôi. Rồi đến khi trong tôi không còn là một cơn say nắng nữa, tôi lao vào cuộc tình bí mật này như một con thiêu thân, sẵn sàng đến với anh ta bất cứ lúc nào, mong muốn có anh ta thì lúc đó anh ta lại ngãng ra, mong muốn xa rời tôi.
Nhưng lúc ấy cả hai đều không ai dứt khoát được, bởi vậy chúng tôi vẫn bên nhau và rồi tôi có thai. Tôi đã không tỉnh táo và tiết chế được mình ngay cả khi lúc đó tôi ý thức được hậu quả của tất cả việc mình làm chỉ bởi hai chữ “tình yêu”. Tôi đã dành cho anh ta quá nhiều tình yêu, điều mà lẽ ra tôi nên làm với chồng, nhưng tôi không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình nữa. Với chồng con tôi vẫn luôn cố gắng chăm sóc chu toàn, chỉ có tình cảm vợ chồng là tôi không thể làm tròn như một người vợ yêu chồng được.
Tôi đã hoang mang, day dứt tột cùng trong suốt quãng thời gian mang thai. Tôi đã không bỏ thai bởi lúc ấy tôi thực sự mong muốn yêu và có được người mà mình yêu, và cũng bởi tôi muốn giữ đứa con là kết quả của sự kết hợp tình yêu mà tôi khao khát… Nhưng có lẽ tôi đã sai lầm một phần nào đó trong quyết định này. Khi tôi cho anh ta biết tôi có thai, anh ta đã nghi ngờ đó có thể không phải con anh ta, rồi khi anh ta tin thì cũng chẳng có gì khác hơn cả, thậm chí còn thể hiện rằng anh ta không cần đến đứa con đó vì anh ta không được chăm sóc, không thể hiện được vai trò của mình với đứa con.
Khi đó tôi thực sự cần anh ta, cần sự quan tâm chăm sóc của anh ta. Tôi đã mong muốn anh ta dũng cảm làm một điều gì đó cho tôi và đứa con. Nhưng không, anh ta do dự, anh ta nói với tôi tất cả tùy thuộc vào tôi và do tôi quyết định vì tôi là người mong muốn giữ đứa bé lại. Anh ta nói với tôi rằng tôi không thể là vợ anh ta được ngay cả khi tôi giữ đứa con lại, anh ta sẽ lấy một người vợ trinh tiết và đức hạnh vì gia đình mình chứ không phải là tôi…
Đến lúc này, tất cả mọi ảo mộng và khao khát của tôi sụp đổ, tôi ân hận, tôi đau khổ dằn vặt, nhưng tất cả đã quá muộn khi tôi không thể bỏ cái thai đi được nữa. Tôi đành chấp nhận và tự an ủi mình rằng tôi không vì đứa con mà ràng buộc anh ta. Đứa con là sự bù đắp và cũng là một kỷ niệm đau buồn trong cuộc đời tôi, là con đường không lối thoát mà tôi đã dấn thân vào.
Tôi cho con sự sống và chôn vùi những niềm đau tủi hận ấy, mong muốn sẽ mang lại cho con những gì tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm. Tôi nguyện giấu kín trong lòng sự thật đến khi nào không thể để gia đình bình yên và có điều kiện tốt nhất cho các con tôi. Tôi mong muốn được bù đắp cho chồng con và để lòng mình tự trả giá bởi những dằn vặt lo lắng. Tôi cũng chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều tồi tệ nhất sẽ đến với cuộc đời mình.
Rồi con tôi ra đời, chỉ mình tôi biết, chỉ đó là con tôi. Anh ta im lặng, anh ta đứng ngoài cuộc đời tôi từ lúc ấy. Tôi đã quá đau khổ và không còn mong muốn níu kéo một con người như thế. Trong suốt thời gian tôi chăm con nhỏ, đủ thời gian để anh ta quên tôi và đi tìm cho mình niềm vui khác. Anh ta lấy vợ. Ngày biết được tin ấy, trái tim tôi thắt lại, tôi đã ôm con mà khóc và trong lòng tôi dâng trào một sự nghẹn ngào uất hận. Cái giá phải trả của tôi quá đắt khi tình yêu không còn mà vẫn hiện hữu sự ám ảnh của anh ta.
Thực lòng không phải vì tôi không còn yêu, không còn mong muốn và chờ đợi ở anh ta một điều gì đó anh ta làm cho mẹ con tôi, nhưng tất cả sự phũ phàng và tàn nhẫn của con người ấy ngay trong những lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất đã cắt đứt tất cả những mối liên hệ và những gì tốt đẹp còn lại trong tôi. Ngày ấy, tôi đã có ý nghĩ sẽ xuất hiện trong đám cưới của anh ta, tôi muốn phơi bầy tất cả sự thật, quá khứ của anh ta và để anh ta không thể hạnh phúc trọn vẹn với sự thật ấy…
Nhưng rồi tôi đã không làm thế. Tôi đã nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp nhất và tình yêu một thời tôi dành cho anh ta. Tôi đã nghĩ tôi làm thế cũng chẳng thay đổi được gì ở một người đã không biết trân trọng tình yêu của tôi, sự hy sinh mất mát của tôi và nhất là một người đã không dám nhìn nhận đứa con của mình. Tôi cay đắng mỗi khi nghĩ rằng anh ta đã đến với tôi chỉ để thỏa mãn sự khao khát đam mê chinh phục của mình mà không phải bằng một sự chân thành tử tế. Tôi biết rằng tôi đã mất tất cả, cả những gì tôi đã có và những hy vọng mong manh. Tôi chỉ còn biết dành hết tình cảm cho những đứa con của mình và gắng gượng sống và làm việc vì con.
Cuối cùng rồi anh ta cũng có được điều mà anh ta mong muốn. Một gia đình với người vợ phù hợp tiêu chuẩn của mình. Anh ta đã có thể hạnh phúc với vợ, với gia đình và những đứa con thực sự của mình, có thể đã lãng quên quá khứ và đứa con rơi của mình. Tôi cam lòng và nuốt nước mắt từng đêm bên đứa con tội nghiệp. Liệu anh ta có thể thanh thản và vui sống đến cuối đời được không? Một người như thế rồi có được hạnh phúc trọn vẹn hay không?
Biết đâu một ngày nào đó anh ta hoặc vợ anh ta lại ngoại tình… Tôi đã nghĩ như thế như thể để tự xoa dịu nỗi đau của mình. Nhưng rồi khi tĩnh tâm lại, trong sâu thẳm tiềm thức tôi vẫn mong anh ta được hạnh phúc và luôn sống tốt. Không có anh ta, tôi và đứa con này sẽ vượt qua được mọi khó khăn của cuộc sống. Tôi biết con thiệt thòi và luôn dành trọn tình thương yêu cho con. Âu cũng là một sự sám hối và chuộc lỗi của mình với đứa con ngoài ý muốn. Rồi khi con lớn lên, con sẽ hiểu được nỗi đau của tôi, bỏ qua cho tôi những lỗi lầm và tôi tin rằng con sẽ đủ nhận thức để không nhìn nhận một người cha như thế.
Mọi người đã lên tiếng đả kích rẻ rúng và ghê tởm những người phụ nữ ngoại tình, nhưng xin hãy đừng vội lên án, đừng vội “cười người”. Cuộc đời nào ai đoán trước được chữ “ngờ” bởi biết đâu một ngày nào đó, ai đó đã lên tiếng, đã cười chê lại cũng ở trong hoàn cảnh như thế. Ở một khía cạnh nào đó trong cuộc sống xã hội nó là điều xấu xa, không nên làm. Nhưng cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa của nó.
Đó không phải là sự biện minh cho tất cả những hành vi ngoại tình, bởi với mỗi người, mỗi hoàn cảnh lại có những hành vi xử sự và suy nghĩ khác nhau. Nếu là một người phụ nữ với bản chất lẳng lơ và ngoại tình vì tình dục hoặc vì một động cơ vụ lợi nào đó hẳn họ sẽ ý thức được hậu quả, sẽ đủ tỉnh táo để không phải ân hận day dứt. Cũng sẽ có những người phụ nữ như tôi nhẹ dạ và quá tin vào tình yêu để đánh đổi tất cả những gì đang có, để rồi chỉ còn lại nỗi đau đớn và căm hận. Và cũng bởi có những gã đàn ông ích kỷ, bạc bẽo chỉ biết vui thú trên xác thịt và nỗi đau của người đã yêu mình…
Bây giờ đây, tôi đã và đang dần lấy lại được thăng bằng và sự thanh thản để sống tốt hơn. Con tôi cũng ngày một khôn lớn, thông minh và kháu khỉnh, là niềm vui của tôi mỗi ngày, là động lực để tôi phấn đấu và làm việc để mang lại cho con một cuộc sống đủ đầy. Cũng đã có nhiều người đến với tôi, mong muốn chia sẻ với tôi… Nhưng với tôi lúc này, sự vấp ngã đã qua khiến tôi không còn tin vào tình yêu nữa và cũng bởi tình yêu khao khát của tôi một thời nay đã bị thui chột.
Tôi chỉ còn tình yêu dành cho con và những đam mê trong công việc. Một cuộc sống đơn côi là cái giá tôi phải trả trong suốt cuộc sống còn lại của mình. Chỉ mong qua câu chuyện này những ai đồng cảnh ngộ hãy sớm tỉnh ngộ, những ai ngoài cuộc đừng vội phán xét và đưa ra những lời cay độc. Cuộc đời còn lắm lối mà không phải ai cũng nhìn thấy tường tận để lựa chọn các bạn ạ.
Rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho những tâm sự của tôi!
Thông tin chi tiết có thể tham khảo tại
Trung tâm tư vấn tâm lý và Giáo dục phát triển cộng đồng Khai Tâm.
Địa chỉ số 133-135 đường Bến phà cũ, tổ 4 phường Nông tiến, TP Tuyên Quang
Email. drkhaitam@gmail.com
TỔNG ĐÀI TƯ VẤN 1900.88.66.83
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét